Hứa với
các bạn bé cho các bạn sang nhà bạn mẹ chơi, sáng thứ 7 trời không chiều lòng
người, lại mưa. May quá mưa không lâu nhưng cũng chẳng kịp đi nữa. Chiều trời
hửng nắng, ngủ dậy là đưa con đi liền. Cái tội không gọi điện trước, bạn mẹ
chẳng có nhà, có hề gì nhỉ, cả nhà lên Công viên Nghĩa Đô, cái nơi mà mẹ đã hẹn
đưa các con đi mấy lần mà chưa thực hiện được.
Nằm đối diện với Bảo tàng Dân tộc học, Công viên Nghĩa Đô đã được
nhiều người biết đến là chỗ chơi cho trẻ con rất hay. Mẹ cũng đã tìm hiểu qua
một vài người bạn nên cũng muốn mục sở thị xem thế nào. Vé vào cổng còn rẻ hơn
cả tiền gửi xe nhé: 2K/người lớn và 1K/trẻ em. Cả nhà mình mất có 6K nhỉ, hihi.
Cảm nhận đầu tiên là thoáng, không gian thật thoáng đãng, màu xanh
hút mắt và vẻ tươi đẹp của cây cỏ sau những cơn mưa dài ngày, bên tay trái là
một quả đồi với trẻ con người lớn khá đông, trước mặt phía xa xa là một cái hồ.
Bên tay phải có những lối đi rải sỏi. Sạch sẽ và thoáng đãng, lịch sự và đẹp
mắt hơn Công viên Lê Nin nhiều. Cả nhà đổ bộ lên quả đồi bên tay trái. Có bao
nhiêu là đôi dép để xung quanh quả đồi, và có những tấm biển nhắc nhở mọi người
phải bỏ dép trước khi vào khu vui chơi, không đi dép lên cỏ. Cả nhà hì hục ngồi
cởi giầy dép và bỏ vào túi ni lông (mẹ đi xin được, hehe). Có rất nhiều trò
chơi, cầu trượt này, bập bênh này, xích đu này, dây leo này, thang leo nữa chứ…
Các bạn bé khá rụt rè, cứ bám lấy bố mẹ chẳng chịu chạy nhảy như mọi khi đi
Lăng Bác. Vậy mà đến khi đã nhập cuộc thì các bạn chẳng thấy bố mẹ đâu nữa. Leo
trèo, hò hét, nằm ra cỏ, lăn vài vòng. Chơi hào hứng và mải miết. Bố mẹ ngồi
bệt xuống cỏ, vừa ngắm trời đất, ngắm mọi người và trông các con, thấy cuộc
sống thật thảnh thơi và bình yên.
Yêu lắm những phút giây như này.
Yêu lắm những phút giây như này.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét