Cô bé là
con của sếp cô, chừng 3 tuổi, đôi mắt đen giống mẹ, giọng miền Nam dễ thương.
Cô bé theo mẹ đi công tác ra Hà Nội.
Cô có 2 đứa
con trai, ở nhà chúng nghịch như giặc nên nhìn thấy trẻ con cô thấy bình thường
lắm, chỉ hỏi han cô bé vài câu rồi thôi.
Mẹ cô bé bận,
họp lên họp xuống rồi còn đi gặp khách hàng, đối tác, cứ để cô bé tha thẩn chơi
một mình ở văn phòng. Mấy người đồng nghiệp của cô đi qua phòng mẹ cô bé toàn
nhìn thấy cô bé chui dưới gầm bàn, hỏi chẳng nói, chẳng trả lời, đồn đoán không
biết cô bé có tự kỷ không, hay có vấn đề tâm lý nào không.
Càng ngày
cô càng chú ý đến cô bé ấy. Cô nhìn thấy cô bé khóc toáng lên một mình khi tè dầm
do không có ai đưa ra nhà vệ sinh. Cô nhìn thấy cô bé vừa uống sữa bình vừa ngủ
và sữa chảy khắp mặt, khắp áo, khắp tóc và không được tắm rửa do văn phòng
không có nhà tắm. Cô nhìn thấy bộ quần áo cô bé mặc 2 hôm chưa được thay vì ba
lô cô bé hết quần áo rồi. Cô nhìn thấy bát cơm cô bé ăn chan đầy nước canh, ăn
mãi không hết trương cả lên. Cô nhìn thấy cô bé khóc đòi ở cùng một cô đồng
nghiệp của cô chỉ vì cô đồng nghiệp chịu ngồi chơi và hỏi han cô bé.
Cô thấy tội
nghiệp cho một đứa trẻ con phải ở một mình, chơi một mình trong thế giới người
lớn, lại toàn người xa lạ, tội nghiệp một đứa trẻ con không được mẹ để ý săn
sóc do quá bận. Cô so sánh cô bé với 2 con trai cô ở nhà, đi học trường mẫu
giáo, được ông bà đưa đón, được bố mẹ lo cho từng bữa ăn giấc ngủ. Và rồi cô tự
bằng lòng với cuộc sống của mình hiện tại, dù kinh tế chưa vững nhưng có thời
gian cho con, dù tiền chưa nhiều nhưng con cô được ở bên bố mẹ. Cuộc sống cái
gì cũng có giá của nó và nhiều khi phải đánh đổi thôi.
Cô bé vẫn
đang tha thẩn chơi cùng con búp bê dưới gầm bàn.
1 nhận xét:
Ngày xưa cũng theo mẹ tha thẩn như thế suốt á :-). Mỗi người có một lựa chọn cuộc sống khác nhau, bằng lòng với những gì mình có để happy thôi :-)
Đăng nhận xét